Mẹ tôi
(tuổi trung niên)

màu dầu, 30x40, 2.2024

Sulastri Nguyễn Thị Đào (1929-2017)

Tôi vẽ hình Mẹ lần đầu cách đây đúng 7 năm, khi Mẹ vừa qua đời được 49 ngày. Bức tranh vẽ về sau này nhìn lại tôi thật xấu hỗ, quá xấu.

Tranh vẽ bên ngoài trông đỡ hơn hình đưa lên web, tuy nhiên vẫn rất xấu.

Chụp một tấm hình vẽ để đưa lên web thật không phải dễ. Thường hình đưa lên web bao giờ cũng tệ hơn hình tôi vẽ bên ngoài. Để chụp một tấm như vậy, trong căn phòng không có đèn đúng như các studio, tôi phải đợi ánh sáng bên ngoài thích hợp. Mùa đông chỉ có vài tiếng đủ ánh sáng. Mùa hè ánh sáng chiếu vào nhà chan hòa cũng không thể chụp mọi lúc được. Sáng quá khiến hình nhiều chỗ bị lòe. Trước kia tôi có máy hình thuộc loại vừa phải, nên đổ hết lỗi tại máy. Cho nên nhiều tấm tranh tôi phải dùng máy scan, scan từng phần của tấm tranh và sau đó sử dụng Photoshop ráp lại. Cách dùng scan với các bức tranh sơn dầu thì phẩm chất hai hình không khác nhau nhiều lắm, nhưng với những bức vẽ màu aquarell thì hình scan rất tệ. Màu sắc qua máy scan thấy quá rõ nên trở nên loang lỗ. Mặt người mà da mặt cứ như bị phỏng. Dùng Photoshop chỉnh lại cho được gần bức tranh thật là cả một vấn đề. Sự hiểu biết về Photoshop của tôi cũng có giới hạn. Từ ngày Nguyên-Toàn con tôi cho tôi chiếc máy ảnh Canon 6D, thì hình tôi chụp tương đối khá hơn và chỉnh sửa cũng dễ hơn với dạng raw. Tôi bỏ không scan nữa những bức sơn dầu. Tranh aquarell vẫn phải dùng máy scan.

Đầu năm 2024 tôi đã nâng chỗ chứa web Góc Nhỏ lên 20 GB sau gần 17 năm, 10 GB mướn đã cạn kiệt. Có được chỗ chứa rộng rãi nên tôi sắp đặt, thay đổi lại web Góc Nhỏ, tăng dung lượng các hình ảnh đưa lên để hình ảnh nhìn rõ, đẹp hơn.

Qua đó tôi có dịp nhìn lại những bức hình các tấm tranh vẽ. Tôi thật buồn khi nhìn lại hình vẽ Mẹ tôi. Tôi quyết định xóa bản vẽ cũ để vẽ lại hình Mẹ, vẽ được 2 ngày tấm tranh mới cũng làm tôi quá thất vọng. Chuyện gì vậy?

Dạo sau này vẽ hình cho ai dù lạ hay quen, tệ nhất cũng đều nhìn được dưới mắt tôi, sao vẽ cho chính Mẹ mình lại thất bại não nề như vậy! Quá chán nản, nhưng trước khi bỏ cuộc, tôi đi cầu nguyện lần nữa. Nếu Thiêng Liêng không cho tôi vẽ cho Mẹ tôi thì đành chịu thôi, chứ vẽ mà kết quả chính tôi không hài lòng thì vẽ để làm chi. Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ mỗi khi bắt đầu làm việc gì tôi đều cầu nguyện. Điều này tôi học được từ Mẹ. Thuở nhỏ tôi làm như một thói quen do Mẹ chỉ bảo, còn từ khi vào Subud tôi cầu nguyện với cả tấm lòng tôi trước Thiêng Liêng Toàn Năng.

Thêm 2 ngày vẽ và sửa chữa với sự trợ giúp của vợ hiền. Tôi hạnh phúc nhìn tấm hình mới tôi vẽ cho Mẹ kính yêu của tôi. Cảm tạ Thiêng Liêng Toàn Năng đã ban ân phước.

Mẹ được khai mở vào Subud năm 1971 sau tôi 1 năm, được Bapak cho tên là Sulastri và Mẹ theo tập latihan đến cuối đời. Đa tạ ơn trên.